—[ BÀI DỰ THI SỐ 15 ]— NGUYỄN MINH PHI

NHẬT BẢN MÀU GÌ? – VYSA OSAKA REVIEW CONTEST 2022
—[BÀI DỰ THI SỐ 15— NGUYỄN MINH PHI
Nhật Bản màu gì?
Nếu được chọn thì tôi sẽ không chọn bất kỳ màu nào để tô cho Nhật Bản!
Tại sao phải tô màu cho Nhật Bản?
Một màu nào đó ?
“Đơn sắc thuần tuý cố nhiên rất đẹp, thế nhưng đa sắc hài hoà lại càng đẹp,,,”
Tôi về nhà sau 5 năm .
Ngày gần cuối kì nghỉ mẹ tôi đứng nhìn xuống đầu thảng thốt hỏi dồn, con ơi sao 24 tuổi mà đầu đã nhiều tóc bạc đến vậy, lại đây mẹ xem, hỏng rồi sao lại như vậy.
Tôi không tự nhìn được đỉnh đầu mình.
Nhưng tôi nghĩ mình sẽ còn nhớ rất lâu khoảnh khắc sau khi nghe câu nói ấy, thấy bản thân bình thản lạ lùng. Không có nhu cầu chụp xem “nhiều” là chừng nào, cũng không cảm thấy sự tồn tại của chúng là đe dọa ghê gớm. Tôi im lặng để mặc mẹ mân mê vạch tóc mình ra săm soi, nghe lòng bình lặng nghĩ,tóc còn đen mới là chuyện đáng ngạc nhiên, chứ nó bạc đi thì có gì phải bàn.
Dĩ nhiên tôi muốn chúng đen lại, nhưng là một con người lâu lâu rất dở hơi duy ý chí, tôi muốn tóc trên đầu mình, bạc đi vì lý do gì, thì sẽ đen lại đúng chính xác vì lý do ấy. Không chỉ là chuyện sắc màu, mà quá trình nó đen trở lại cũng sẽ là chỉ dấu của hành trình tôi bước qua những vấn đề, chịu đựng những biến đổi, khắc phục những khó khăn, và hy vọng là có thể đến ngày gặt hái những thành quả.
Vậy nên, từ hôm nay tóc bạc có thể ở lại, thậm chí bạc thêm nữa, không sao. Từng sợi từng sợi đều sẽ được trân trọng, cảm ơn vì chúng đã ở đó, như một phần đời tuổi trẻ đã đi qua, có thất bại và đau lòng, có đứng lên và bước tiếp. Rồi sẽ qua thôi, bạc đi được, thì đen lại được.
Nhật bản màu gì?
Đen, Bạc …?
Không, nó là màu của sự trải nghiệm, là màu của sự cố gắng, màu của sự mãn nguyện khi chính bản thân vượt qua tất cả…
Tôi trở lại Osaka sau hai tháng nghỉ hè!
Nội Bài buổi đêm muộn hôm nay, một buổi đêm muộn oi bức cuối hè, la liệt khắp nẻo Nội Bài là những vị phụ huynh, bạn bè, họ hàng đang đưa lứa sinh viên nhập trường kỳ tháng 10. Vẻ tíu tít xen lẫn nhiều lo âu chẳng khác bao so với cái ngày họ đưa chúng vào lớp Một. Chút thảng thốt và bần thần nhìn chặng đời mới của đứa con, lòng nhủ thầm chẳng biết mấy hôm nó đủ cánh đủ lông sẽ giằng tay mình ra và vùng bay đi mất cũng chẳng thể khuất lấp được những tia tự hào chói lọi và niềm mãn nguyện lênh láng nơi khoé mắt họ chảy tràn. Tất cả khiến tôi giật mình đếm nhẩm, cảnh này trông quen quá. Chẳng phải tôi đang nhìn chính mình của 5 năm về trước đây sao.
  
Nhật bản màu gì?
Ngay lúc này tôi sẵn sàng trả lời Nhật Bản màu ước mơ, màu kỳ vọng.
Viết cho cô…Tri kỷ
Ừ, ta bên nhau đã 5 năm rồi, cô nhỉ? Từ khi tôi và cô có nhau trong đời.
Các địa điểm ăn uống từ một bát mì nửa giờ làm việc đến một phần búp phết một góc của tháng lương đều đã được ghé vào . Số bận cô mất/hỏng iPad iPhone ngang với số lần tôi mất xe bị bắt xe. 5 năm qua tôi quyết tâm giảm cân mãi vẫn ko ngừng béo và cô mặc cho bao phấn đấu vẫn chẳng hết gầy. Những người bạn làm cùng hay những vị tencho đều đã có biệt danh mới, đã trở thành những nhân vật huyền thoại trong những mẩu chuyện lố bịch bất tận của chúng ta. Những ngả đường vàng óng màu lá cho cả hai từng đi qua, tôi cũng chẳng thể nhớ được chúng đã trải dài mãi ra đến độ nào, chỉ tự hào là chưa lần nào bị công an nhắc. Chuyện cô cho điện thoại vào máy giặt hay tôi vứt tiền vào thùng rác cũng dần trở nên rất đỗi bình thường. Không biết đã bao nhiêu đêm trường bóng đổ, tôi nhấc máy nghe tiếng cô thỏ thẻ đầu dây, phóng như bay ra quán ramen đêm, lắng nghe những nỗi lòng yêu đương thầm thì sau câu hỏi khẳng khái: “Thoy tao chẳng yêu ai nữa đâu “. Cả một giao thức ngôn từ mới đã được ra đời và áp dụng trong những trao đổi thường nhật của cô và tôi, đôi khi chỉ nheo mắt đá mày là hai đứa đã hiểu nên làm gì tiếp theo.
Tuân Tử đã từng nói: “Kẻ khen ta mà khen đúng thì là bạn của ta. Kẻ chê ta mà chê phải thì là thầy của ta. Kẻ vuốt ve nịnh bợ, chính là kẻ thù của ta”. Vậy cô vừa là bạn, vừa là thầy của tôi.
Nãy giờ lan man mê mải, cú ngữ rông dài chả vẽ nên cái ý tứ gì, cốt chỉ để nói với cô tôi vui thế nào khi có cô trong đời dù đôi khi tôi cũng không vui lắm khi cùng ngồi ăn mà cô cứ nhanh chóng hết trước xong nhìn sang đĩa của tôi đầy toan tính rồi hỏi khẽ khàng bằng ánh mắt chó con ấy, “cho tao một miếng được không”
Tôi vô tâm, ít nói, lười thể hiện. Cô biết điều này rõ hơn bất kỳ ai hết, không có nghĩa tôi có thể lờ tịt đi những chạnh lòng rất thoảng trong câu trách nhẹ nhàng, “chả hỏi thăm gì đến bạn”. Xin lỗi cô vì những nhược điểm ít người chịu đựng được của tôi, những giờ dài cô đã phải chờ đợi hay những ngày dài tôi vắng lời hỏi han.
Nhật bản màu gì?
Màu của tri kỉ, màu của đồng hành, màu của động viên an ủi.
Vòng tròn màu căn bản được tạo ra từ 3 màu: Đỏ – Vàng – Lục lam. Từ ba màu này, màu sắc được pha lẫn hai màu với nhau (ví dụ: Đỏ + Vàng = Da cam) rồi ba màu trộn lại với nhau, cứ thế ta sẽ có hơn 3.400 màu thông dụng nhất trong thiết kế đồ hoạ và nếu cứ pha , pha và pha trộn mãi bạn sẽ có hàng ty tỷ sắc màu cho sự vật thế giới này.
Mặc dù đã kể về nhiều màu khác nhau của Nhật Bản nhưng tôi khi được bất chợt hỏi: Nhật Bản màu gì ?
Thì cũng sẽ ấp úng phân vân vì không biết phải chọn màu nào để tô cho Nhật Bản.
Con người không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của người đó.
“Người với người khác nhau”
Tôi cũng chẳng thể dùng trải nhiệm của tôi để tô màu cho Nhật Bản của bạn, vậy thì theo bạn:
“Nhật Bản màu gì ?…”
****************************************************
Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ với chúng mình qua:
VYSA-Osaka : Hội thanh niên sinh viên Việt Nam tại Osaka
Group Hội TNSV Việt Nam tại Kansai: https://www.facebook.com/groups/vysaosaka